mdao sample role :)

For note ! ლ(╹◡╹ლ)

  • Do not copy or use for personal purposes

  • Use for reference purposes only

  • This is my sample role, I would like to remind you that this is a work I wrote myself

Sample role / normal ( •̀ ω •́ )✧

Sample role / 18+ - H ヾ(•ω•`)o

1.

[ warning : lowercase ]_ ◇ name of OC : Charmaine Smeraldo - lai cáocharmaine mấy nay chỉ muốn ở trong phòng, cả ngày chỉ có một mình trông buồn chán. em muốn ra ngoài, muốn đi dạo quanh khu trườngem ôm cuốn nhật ký rồi đi ra ngoài. ngoài trời hơi mưa mưa, không khí lạnh tràn vào. trên người chỉ mặc một bộ váy màu trắng mỏng, em bắt đầu run lên. quên mất em nên mặc thêm áo chứbước chân chậm rãi đến phòng thư viện, làn gió thổi tung mái tóc màu hồng nhạt đó. cho dù thế nào, em cũng chỉ có một mình, là một mình mà thôi- just only me~ngân nga giai điệu câu hát em từng nghe, cuối cùng cũng đến thư viện. em bước vào phòng, đi xung quanh kiếm tìm cuốn sách em muốn đọcnói đến sách mới nhớ, hắn ta không còn gửi thư cho em nữa nhỉ? không được gửi thư, em cảm thấy trống vắng lắm. em còn nhớ thư từng hỏi han em rất nhiều, như thế người viết luôn bên em, quan tâm đến em vậyhay là...người đó thầy?chỉ có thầy mới luôn quan tâm đến em nhiều đến vậy. carl là người dễ tiếp cận đến em nhất, sau master. thầy là người hiểu tâm trạng của em. . .vậy thầy là người luôn gửi cho em thư?nói gì thì nói nhưng có lẽ do người viết bận mà không còn giữ thói quen gửi thư từ nữa chăng? thông cảm cho họ cũng tốt màem kiễng chân lên, với tới một quyển sách đang ở trên kệ cao đó. quyển sách rơi xuống, đụng vào đầu em. em ôm đầu rồi cầm quyển sách đi hỏi mượnsau một hồi thì em cũng bước ra khỏi thư viện, trời cũng tạnh mưa nhưng khí lạnh vẫn đấy. em đành ra gốc cây hoa anh đào, nơi đối với em mà nói, nó là vùng trời kỉ niệm. nơi luôn chứa những tâm sự của những học viên trong đâycây hoa anh đào, dù không thể đáp lại những tâm tình, mà nó lắng nghe, nó rung cây bởi gió như đang an ủi hay chia vui vậy. em coi nó là tri kỉ, thứ không thể thiếu trong emngồi xuống gốc cây, cánh hoa rơi xuống đầu em. cơn gió lướt ngang qua, mang theo khí lạnh tới cây anh đào nhỏ bé này. em run cầm cập vì lạnh, em cũng không sợ bị cảm. . .giờ có ai quan tâm đến cái lạnh này đâu- sách này nói về gì nhỉ? độc dược chăng?em nhớ lần trước có uống thuốc tự chế của master nhỉ? nhưng sao vẫn chưa thấy gì ta? em có giữ lại một chút, vẫn cất ở trong túi áo. chắc hôm nào lôi ra thử trên người cậu ta cũng được màthế rồi nhỡ có người lo lắng vì em đang ngồi đây chăng? em khỏe mà, sẽ không ốm tiếp nữa đâu. em vẫn tự chăm sóc cho bản thân được, chỉ là không có ai, có lẽ vậymở cuốn nhật ký ra rồi viết một chút dòng tâm sự nhỏ của bản thân. em vẫn giữ thói quen này, nhưng là viết ít. có vẻ em quên mất cuốn sổ nhỏ này rồi''15 tuổi, tôi tự hỏi tại sao tôi luôn tỏ vẻ trẻ con đến vậy? cho dù là giọng nói, và cả tính cách. tôi có thực sự là quá ngây thơ không? khi mọi người nói gì tôi cũng chẳng hiểu nữa''''thoát khỏi vỏ bọc là một nữ thần trong sáng, hiền lành, tôi không muốn mình quá nhát và quá hiền. nhưng tại sao không thể? bởi cái tôi. . .''em thở dài, dựa lưng vào thân cây hoa anh đào. nó như đọc hết tất cả những gì em đã viết vào nhật ký của mình. em muốn có người cùng chơi. ai cũng đi hết rồi- i only one . . .~bài hát kết thúc với câu ''tôi chỉ có một''. phải, charmaine đây là độc nhất vô nhị, thứ hai thì chủ nhật cũng chẳng có. nàng hồ ly này dù sống đơn độc nhưng ít nhất, nàng chỉ có một, một mà thôi

2.

_ ◇ name of OC : Jillian Wisteria - lai cáo - hội trưởng hội học sinhNgày buổi sáng tuyệt đẹp làm sao, khi mà gió thổi nhè nhẹ, mát lành, ánh nắng ấm áp chiếu xuống bóng lưng của nàng cáo tóc tím xinh đẹp ấy. Nàng là Jillian Wisteria, là một học sinh xuất sắc tại ngôi trường danh giá bậc nhất này. Học bá của trường, nàng thành công chiếm lấy sự tin tưởng của nhà trường và học sinh của trường nên nàng đã được giao làm hội trưởng hội học sinh của trườngTài giỏi, có trách nhiệm, nhan sắc có thừa, vậy nên Jillian sáng giá trong mắt của bao người. Nàng đứng ở ban công lớp học, lấy tay che đi ánh nắng chói chiếu vào mắt nàng. Thật kì vĩ, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy làm bao con tim phải xao xuyến mấtBỗng có một cậu học sinh, không biết vì lý do gì mà va phải nàng. Jillian suýt ngã về phía trước, nhưng may là nàng vẫn giữ thăng bằng kịp, hai tay bám chặt trên lan can. Cậu ngã nhào về phía sau, một tiếng động mạnh phát ra, khiến nàng phải quay lưng lại, hoảng hốt mà chạy lại đến chỗ cậuLúc bấy giờ, nắng đã chiếu đến chỗ của hai người họ, một khung cảnh thật xinh đẹp và thơ mộng biết bao. Cậu biết, trước mặt cậu là hội trưởng, người rất nổi tiếng trong trường, đa tài đa sắc, đặc biệt rất được lòng người khác. Cậu ngây người, nhìn nét đẹp được tô điểm trên khuôn mặt nàng hội trưởng ấy, nét đẹp nhẹ nhàng, mang chút hiền hòa thục nữ. Im ắng đến lạ thường, cậu cảm nhận được sự im lặng ấy, nó khiến không gian xung quanh như sắp muốn bóp chặt cậu đến nơi"Chà hình như là học sinh mới đến nhỉ? Không biết cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"Đối phương không trả lời, Jillian thấy vậy cũng lập tức đưa tay có ý đỡ cậu dậy. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên, tim cậu đập nhanh, cảm giác như muốn văng ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi. Giọng nói ấy không biết đã làm bao nhiêu nam nhân trong trường phải thổn thức rồi nhỉ? Cậu từ chối lòng tốt của nàng cáo, tự mình đứng dậy rồi cúi gằm mặt xuống rời đi với câu cảm ơn"Cảm ơn cậu nhiều, thưa hội trường""Không cần đến mức đó đâu, quay lại đây, cậu đang tìm lớp học của mình sao?"Thật phiền cho nàng hội trưởng ấy mất rồi, cậu chỉ kịp quay người lại, nhìn lại hình bóng xinh xắn của vị hội trưởng đa tài. Cậu thực sự muốn tìm lớp là thật, nhưng cậu không muốn phiền hà đến cô nàng ấy, đơn giản, cậu không muốn dính dáng đến người có quyền cao chức lớn như vậy, hơn nữa, chính nàng ấy lại là người có sức hút trong trường, lỡ làm gì lầm lỗi thì tương lai cậu tại ngôi trường này lại không như cậu mong đợi mấtBỗng Jillian tiến về phía trước, làm cho cậu cũng thật bất ngờ về nàng. Jillian mạnh dạn đưa tay về phía cậu lần nữa, mỉm cười. Nụ cười tỏa nắng, thật thân thiện, chính cậu học sinh mới dù có biết danh tiếng nàng từ lâu, cũng từng được nghe kể thấy người hội trưởng hội học sinh ấy cười một lần, nhưng lần này lại may mắn, được hội trưởng giúp đỡ, lại còn được tậm mắt nhìn con người tài năng ấy trong trường"Lớp cậu là gì vậy nhỉ? Có gì hãy để mình dẫn cậu đế tận lớp nhé"Jillian nhiệt tình, hòa nhã, nên cậu cũng có thể cảm nhận được tia nắng ấm áp chiếu vào. Không phải từ mặt trời đang trên cao kia mà là từ nàng. Tim cậu đập liên tục, hơi có chút ngại, nhưng có chút thoải mái khi nàng vui vẻ nhận chuyện chỉ dẫn đến lớp cậu"Là lớp cậu đó à? Mình nghĩ rằng lớp cậu như này thì sẽ ra sao nữa..."Nàng kéo cậu đi. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cả hai lại là người yêu mất, nàng lại thật khó xử trong trường hợp này. Nàng hướng mắt lên cửa lớp của từng phòng học một. Đến một nơi cửa lớp, nàng không nói gì mà trực tiếp cúi đầu chào cậu. Cậu thực sự rất cảm thấy cô nàng này có điều khiến cậu như bị mê hoặc vậy. Giọng nói, ngoại hình, tính cách? Tất cả đều tạo nên một Jillian hoàn hảo và đầy xinh đẹp này"Cảm ơn cậu nhiều...""Không sao đâu, mình là Jillian Wisteria, cứ gọi là Jillian là đủ rồi"Cậu gật đầu, tỏ vẻ biết ơn với náng. Mĩ nhân này thực sự không có gì phải chê rồi, cậu yêu nàng rồi sao? Thật hão huyền, cậu vốn lại chả xứng đôi với một ai cả, đối với cậu, tình yêu thật chóng vánh, lúc nào cũng dễ mất dễ tan trong vòng tay của cậuNhưng Jillian thật xinh đẹp quá, Chúa cũng thực sự phải khiến cho nàng ta tỏa sáng như một vì sao lấp lanh trên bầu trời. Với cậu, vì sao ấy mà biến mật thì thật khó để tìm lại được mất

3.

[ For warning : 16+, có thể yếu tố bạo lực, SE / dài dòng khó hiểu ]_ ◇ name of OC : Charmaine SmeraldoCharmaine là của hắn ta, mãi mãi là của hắn taHắn ta đã có cho mình một bản thiết kế đẹp nhất, bản thiết kế vĩ đại, một bức tranh độc nhất vô nhị, không một ai mà có được. Loài hoa Smeraldo có một lời nói dối, lời nói dối đó không thể được nói ra. Hắn chăm chút cho bông hoa trắng muốt ấy một cách cẩn thận, những cánh hoa mềm mại, tựa như bông, mịn màng, nhẹ nhàng.Ấy thế mà, nàng lại biến mất. Nàng bỏ trốn đi theo thằng nào? Nàng bỏ hắn đi, sự thật ấy chắc chắn sẽ bị tiết lộ, một ngày nào đó không xa..."Charmaine Smeraldo, nàng giỏi lắm! Tôi sẽ kiếm tìm lại nàng, hoa của tôi đương nhiên chỉ có tôi sở hữu được nó"_Charmaine không phải tên của nàng, và nàng cũng không nhớ rõ lắm cái tên thật sự của mình. Nàng bị bắt bởi hắn ta, sau khi trực tiếp nhìn thấy căn nhà nhỏ trong khu rừng xanh bị đốt cháy, trong ấy còn có ba và mẹ nàng. Charmaine là người may mắn thoát khỏi đám cháy đó, nhờ sự hi sinh của ba mẹ nàng, nhưng lại xui xẻo thay, nàng rơi vào tay chủ nợ, là hắn, chính là hắn. Hắn đã nhốt nàng tại một nơi tối tăm, một nơi không ánh sáng, gọi nàng bằng một cái tên mỹ miều mà gã cho là cái tên ấy đẹp lắm"Charmaine Smeraldo"Nàng không hiểu cái tên ấy là gì, cũng không rõ bản thân nơi này để làm gì nữa. Hắn luôn giam nàng lại, trói nàng lại bằng dây xích, tay nàng hằn lên những vết đỏ từ dây xích đã gỉ đó. Nàng luôn được hắn trân trọng, đặt khuôn mặt bé nhỏ ấy lên đùi gã, âu yếm xoa má nàng, nhìn vào đôi mắt màu hồng lu mờ, to tròn và đầy vẻ mệt mỏi của nàng, điều đó làm hắn thật hạnh phúc. Không quan trọng đôi mắt nàng có gì, chỉ cần được nhìn nó là hắn vui rồi. Hắn ta thấy điều này biến thái, khi thân thể nhỏ bé ấy cứ cọ xát vào thân người gã.Mái tóc màu hồng dài xõa ra, che đi thân người đang được bao bọc bởi một chiếc váy ngủ mỏng dính. Hắn thật tồi tệ, một cô gái như vậy, hắn yêu nàng đến điên cuồng, yên nàng đến mất ăn mất ngủ, ấy thế mà lại để Charmaine đây lạnh lẽo với bộ dạng này. Nhưng giờ đây, nàng y như ý nghĩa của cái tên Charmaine, là quyến rũ, là lấy đi ánh mắt vô hồn của hắn. Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng, thục nữ, thật thà, và rất ngoan ngoãn. Loài hoa Smeraldo mà hắn đang trồng nơi kia, nở rộ, như vẻ đẹp của nàng Charmaine kia. Và rồi, cả cái tên ấy đã được hắn tạo ra, một cách mĩ miều mà nói, đó là tác phẩm nghệ thuật._Đã bao giờ nàng tự hỏi rằng, gã ta là một con ác quỷ, nhưng có vẻ bề ngoài là một thiên thần? Nàng Charmaine nghĩ vậy, hắn chưa bao giờ muốn làm tổn hại nàng. Hắn nâng nàng như nâng trứng, dù có những lúc hắn có hơi biến thái với một cô gái nhỏ tuổi như nàng. Hắn muốn được làm tình với nàng, muốn được nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng nhất của nàng. Đó mới là thứ hắn cần, nhưng nàng có vẻ đẹp thuần khiết, thật sự rất khó để phá bỏ nó chứ? Hắn không dám phá hủy dung nhan tự nhiên kia, một nhan sắc rất khó mà tìm cái thứ hai"Charmaine của ta thật ngoan nhỉ? Nếu được, em có thể làm thỏa lòng ta chứ?""Không...thả tôi ra đi"Nàng mệt mỏi, ngẩn mặt lên nhìn hắn. Nàng thật sự chỉ muốn thoát khỏi nơi cầm tù nàng suốt thời gian qua. Charmaine muốn phản kháng, nhưng nàng quá yếu ớt, thật sự không thể, với hai bàn tay bị trói kia. Hỡi bông hoa Smeraldo kia, hãy nói ra sự thật, hãy giải cứu lấy loài hoa màu hồng đang bị giam kia, đang bị giữ lại bởi hắn..._Tự do rồi, cuối cùng cũng được tự do rồi...Nàng may mắn thoát khỏi hắn, trong một lần hắn bất cẩn mở khóa xích cho nàng. Charmaine chạy thật nhanh, xuyên qua khu rừng, chạy đến tìm đến một nơi nào đó thật cổ kính, thật quen thuộc. Nàng bất chợt được giúp đỡ bởi một nam nhân, một người con trai thật đáng yêu. Charmaine cùng anh trở thành bạn, rồi cùng sống với nhau.Nhưng tất cả đều bị hắn biết hết. Hắn tức giận, lên kế hoạch giành lại cô gái nhỏ của hắn. Charmaine của hắn, là của hắn, không thể là của một ai hết. Hắn giết chết anh ấy, bắt lại nàng quay về nơi hắn ở.Hoa Smeraldo có lỡ nói sự thật ra không? Không, tất nhiên rồi. Nó là loài hoa, một sự thật, nhưng con người phải chôn giấu nó. Sự thật không thể được nói ra. Charmaine đâu thể đơn giản tìm lời cầu cứu như vậy chứ? Hắn sẽ không để vụt mất nàng, không để nàng đi cùng một thằng khốn nào nữa."Smeraldo quyến rũ, nàng là của ta, mãi mãi..."_Xin lỗi, xin lỗi hắn rất nhiều, nhưng nàng đau lắm, đau lắm...Nàng bị tra tấn, với hai bàn tay lại bị xích lại, cổ tay lại hằn lấy mấy vết, sắt cứa vào da thịt làm nàng đau đến mức khóc. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại chồng chất. Bức tranh ấy, bị hắn phá tan mất rồi còn đâu nữa. Bức tranh bông hoa Smeraldo nhẹ nhàng, mềm mại bị hắn bôi lên những vết đỏ, những vết màu đỏ xấu xí đến đáng sợ. Thân thể của một thiếu nữ, bất lực không thể phản kháng, thoi thóp dưới nền đất lạnh lẽo.Mái tóc dài màu hồng ấy che đi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt màu hồng đậm vô hồn, không còn vẻ xinh đẹp như ngày nào nữa. Trên người không có một thứ gì, không một thứ gì trên người. Lạnh lẽo, cái lạnh khiến nàng run lên, Charmaine co người lại để giữ ấm cho chính mình, cũng che đi cái thân lõa lồ ấy. Nàng trông thê thảm lắm, trông mệt mỏi rất nhiều."Nói mau! Charmaine? Em là của ai?""Tôi...tôi là của anh, xin lỗi..."Chát một cái, tiếng tát to đến muốn giáng nàng xuống nhiều tầng địa ngục. Dấu đỏ in trên má em, khiến nàng khóc nhiều hơn. Bông hoa màu trắng ấy héo tàn rồi, không còn tươi tán, không chút sắc màu quyến rũ. Tất cả chỉ còn là lời xin lỗi, đống máu che đi sự thật khó nói ấy.Ranh giới giữa thiên thần và ác quỷ thật mong manh. Hắn là ác quỷ, nàng là thiên thần, khó mà tìm được thiên thần nào xinh đẹp như Charmaine này. Nhưng, tuy mong manh là vậy, nhưng hai thứ đó rất khó mà cạnh nhau. Phải chăng, đó là kết thúc cho tình yêu ép buộc giữa hắn và Charmaine?_Sàn nhà lạnh lẽo. Tiếng cú cứ đứt quãng mà phát. Gió đông thổi bên cửa, rung rinh rung rinh. Trên sàn nhà là thi thể nhỏ bé của thiên thần. Nàng ấy nhắm mắt, khuôn mặt nhè nhẹ thoảng một nỗi buồn. Hương thơm hoa Smeraldo là mãi mãi, nhưng chỉ có nàng là biến mất. Nàng đang ngủ, chỉ đang ngủ thôi. Bên cạnh nàng là hắn, đang vuốt ve lấy khuôn mặt đang say giấc ấy. Hắn mỉm cười, giờ thì cả hoa và nàng là mãi mãi bên hắn rồi, không chạy đi đâu được, cũng không thể biến mất, không phản kháng.Thân thể lõa lồ, trần như nhộng, không một mảnh vải. Thật đúng là tốt cho hắn rồi còn...Charmaine đã chết rồi, thân xác nàng đang ở đây, vậy hồn nàng đang nơi nào?

1.

_ ◇ name OC : Charlotte - nô lệCharlotte điên đầu mất rồi. Cái thứ bệnh hoạn đó là gì cơ chứ? Thân hình nhỏ bé ấy đang trên người thân người to lớn của gã, nàng vừa đỏ mặt vừa loạn nhịp khi gã cứ sờ soạng nàng. Charlotte nhạy cảm đến mức, gã mới chỉ chạm nhẹ trên làn da trắng hồng ấy một cái, cả thân người run lên, khiến gã không nhịn được nổi cười, nhìn nàng với ánh mắt đầy sự trêu chọc"Charlotte đến kì, nhìn thật dâm đãng"Giờ nàng chẳng khác gì con đĩ đang gọi mời gã thưởng thức. Nhưng gã đâu dễ dãi như vậy, gã phải để cho nàng tự làm trước rồi mới đến lượt gã chứ? Nàng không chịu nổi nữa, pheromone của gã cứ kích thích đầu óc của nàng, mà gã thì đang thò tay xuống cọ sát vào phần dưới của nàng, nhưng chẳng cho vào, như muốn chọc tức nàng ta ấy"Tự xử trước đi ta xem nào nhóc"Nghe được lời ấy thì nàng cũng ngoan ngoãn mà làm theo. Gã đặt nàng xuống, đồng thời cũng tách hai đùi trắng của nàng ra, cả phần dưới màu hơi đỏ hiện ra. Lại lần nữa gã nhìn thấy cái thứ đó, giờ nó đã rỉ nước ra, thật đúng là nàng ta rất nhạy cảmTự xử sao? Charlotte đưa một ngón tay xuống, đút vào bên trong âm đạo ấm áp của mình. Rồi nàng thêm một ngón nữa, khuấy động cả cái hang ấy. Gã thấy nàng rên rỉ nỉ non thì bật cười, khuôn mặt dâm đãng, trẻ con ấy thật trái ngược với nhau. Nàng đút thật sâu vào trong, không ngừng khuấy động âm đạo, khiến nó rỉ nhiều nước hơn. Nàng không ngừng rên, rồi cũng rút tay ra khỏi nơi âm đạo đang chảy ra thứ nước nhầy nhụa kiaĐến lượt gã rồi, gã ngồi phát dậy, một nắm lấy hai tay em dí lên trên đầu. Tay còn lại cũng không yên, lôi ra côn thịt gân guốc đang cương cứng nãy giờ vì nàng. Một cách mạnh bạo, lỗ dưới đã bị lấp bởi thứ dương vật to vật vã ấy. Nàng thấy đau, phải, nhưng cũng sướng. Vách thịt cọ sát lấy cây gậy dài ấy, khiến gã chẳng thể kìm chế được mà luân động nhanh hơn, nàng lại rên rỉ nỉ non nhiều hơnGã bất chợt cúi xuống, hôn lấy đôi môi mỏng đỏ mọng ấy của Charlotte. Lưỡi gã điêu luyện càn quét khắp nơi, khắp ngóc ngách trong miệng, vị ngọt từ pheromone cứ thế đọng trên lưỡi gã. Hông gã di chuyển nhanh hơn, tiếng chạm giữa hai người một lúc lại rõ hơn. Căn phòng kín chỉ nghe được mùi từ tin tức tố của hai người, tiếng thở, tiếng chạm, tiếng rên sướng của nàngKhoảng thời gian không dài không ngắn, cũng đủ khiến gã sung sướng đến tận dương vô cực, đủ khiến nàng cảm nhận được khoái cảm mà run người cong lưng lên. Giờ nàng thật biết quyến rũ người khác, cũng giúp gã tiến vào sâu hơn trong âm đạo ẩm ướt tinh dịch mà Charlotte tiết ra, giúp gã chạm đến điểm G khoái cảm của nàng. Như có dòng điện chạy ngang qua cơ thể nàng, nàng giật bắn mình lên, và đương nhiên, gã biết điều đó chứ. Gã giữ hai tay ở eo nàng, đẩy hông nhanh gấp nhiều lần để chạm được vào nơi dày cộm đó. Người nàng dịch chuyển theo từng đợt thúc của gã, tay bám vào hai tay thô ráp đang chạm vào cái eo bé nhỏ của nàngĐã xong chưa nhỉ? Nàng cũng chẳng biết nữa. Đã gần tiếng trôi qua rồi thì phải. Nàng cảm nhận được bản thân bắn ra chút nước, còn gã thì bắn tinh dịch vào. Nó nhiều đến nỗi tràn ra cả bên ngoài, mùi tanh nồng của nó bốc lên, khiến nàng có chút buồn nôn. Gã vén mái tóc của em, hôn lên khóe mắt đang hơi ướt. Nàng mơ màng, lim dim, rồi chóng mặt mà mất đi ý thức rơi vào giấc ngủ li bì sau đó.

2.

_ ◇ name of OC : Từ Minh Nguyệt - idol - ABO"Đã đến kì phát tình rồi sao?"Nguyệt ủ rũ, lăn lộn trên chiếc giường ấm áp màu trắng. Ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mặt nàng, làm nàng chỉ muốn nhíu mày lại rồi trùm chăn lên mà ngủ tiếp. Thật sự thì chẳng ai lại muốn dậy sớm vào lúc này, nhất là khi hôm nay không có một lịch trình nào sắp xếp cho em cả. Đó là điều tuyệt vời nhất, không ai có thể coi là điều tồi tệ cảNhưng may mắn hơn cả, nàng nghỉ đúng vào kì phát tình, cái thứ quái quỷ nàng chả hiểu rõ lắm về nó. Nàng nghĩ rằng thế giới này thật bất công với nàng, khi nàng được chọn để là một Omega yếu đuối không hơn không kém. Nhưng đâu phải quá yếu đâu, nếu trên cái vị trí hiện tại cũng đủ so em với một Alpha rồiNổi tiếng là vậy, nhưng nàng vẫn rất là yếu mềm, luôn cần đến một người khác. Vốn dễ mệt mỏi nên càng phải cố gắng sinh tồn nhiều hơn, nhất là khi lịch trình dày đặc mà chỉ có một mình em. Và cái mong mỏi được nghỉ ngơi cũng đã trở thành thứ gì đó quá quen thuộc với một người luôn bận như nàngẤy thế mà, ước mong nghỉ ngơi của nàng bị phá bởi kì phát tình!Nguyệt sực nhớ ra rằng bản thân nàng mới hết xuân dược từ lần phát tình trước, và giờ thì cũng cảm thấy thật khó chịu trong người, chả lẽ lần phát tình này lại có vẻ nặng hơn là lần trước? Nàng chỉ vội vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân một lúc rồi ra ngoài. Giờ đây thì căn phòng nhỏ của nàng toàn những mùi rượu, mà loại rượu này thực sự rất ngọt, mang hơi mùi của sữa, và cái mùi ấy càng ngày càng hăng hơn nữa"Ưm...khó chịu ghê"Họng em có chút khẽ rên lên, nhưng mà cũng quen dần với việc phải hít cái không khí nồng mùi rượu này. Nguyệt lấy một bộ váy màu trắng, cùng khăn và quần lót, bước vào căn phòng đầy khói mù tỏa ra từ bồn tắm được xả nước ấm trước đó. Nguyệt bước vào, thoải mái thả lỏng bản thân trong bồnLúc bấy giờ, cảm giác cơ thể nàng như thèm khát thứ gì đó, mà thật sự chính nàng không biết có nên làm hay không nữa. Thật khó chịu, lòng nàng đã nghĩ như vậy rất nhiềuPhải làm sao? Phải làm sao giờ nhỉ? Nàng muốn gạt mấy ý nghĩ thật táo bạo đó đi, nhưng tay thì chả thể kiềm lòng mà cứ thế tìm xuống phần dưới. Cảm giác thỏa mãn, nhưng lại vẫn cố níu lại. Cái mùi rượu càng tỏa ra, càng ngày càng nhiều hơn, và còn càng nồng hơn trong cái làn khói trắng mờ đục của nước nóng. Nguyệt cũng chỉ tự nhủ "Chỉ một chút, một chút nữa thôi" nhưng không hiểu sao càng làm càng như muốn thêm nữa, đơn giản vì nàng cũng cần thỏa mãn cái thú tính trong lòngTay Nguyệt xoa nhẹ ở bên ngoài hang động, rồi cũng nhẹ nhàng đi vào bên trong. Cảm thấy hơi khó khăn, nàng đổi thế sang thế quỳ, tay còn lại của nàng thì tì mạnh vào thành bồn tắm. Nếu có một ai đó nhìn thấy nàng như này, cá chắc là người đó cũng mê chết cái vẻ quyến rũ khi em tự làm mình sướng như vậyNàng thật dâm đãng, mà cũng thật tham lam. Hai ngón tay cứ thế đi sâu vào âm đạo, rồi cũng rút ra đâm vào, khiến nàng càng ngày càng thích hơn. Và cứ như thế, căn phòng càng ngày càng nặng mùi rượu, tự khiến Nguyệt đây cũng như vừa nốc thêm mấy chai rượu sữa xong, say xỉn, mơ màng đúng nghĩa đenHai ngón tay chơi nàng cũng thật đã. Nàng di chuyển đến phần cồm cộm tận cùng, cũng khều khều một chút. Nguyệt khẽ rên lên, âm ỉ những tiếng kêu bị ngắt quãng. Nàng nhắm chặt mắt lại, giống như là một chút hưởng thụ, chỉ một chút mà thôi"Một chút, một chút nữa thôi.."Là nàng làm nhanh hơn, tốc độ đâm ấy cũng nhanh hơn rất nhiều. Bên trong cũng bắt đầu rỉ ra nhiều nước hơn, rồi cũng phun ra dòng nước ấm, nhễu nhão nhìn thật khủng khiếp. Nguyệt tự hỏi rằng, mình vừa làm cái quái gì nhỉ? Chỉ là một chút, đúng một chút thật mà thôiNàng thở dài, đứng dậy ra khỏi bồn tắm. Với tay lấy vòi nước trên cao rồi xả nước lên người, những bong bóng xà phòng cứ thế trôi xuống khỏi thân thể nhỏ trắng nõn nà ấy. Em nhìn lại mình trong cái gương gần đó, vẻ mặt khó hiểu, pha lẫn chút say do ảnh hưởng từ pheromone của mình"Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra thôi, đành vậy..."Rồi nàng tắt nước. Vớ lấy cái khăn lau thật khô người, rồi mặc chiếc váy em đã chuẩn bị sẵn và ra khỏi phòng. Cái mùi pheromone còn đọng lại trong phòng, giống như để nói rằng vừa có người tự khiến bản thân sướng ở đây xong. Mà đó vốn là bí mật, là bí mật, đương nhiên phải là bí mật rồi

3.

will update