3.
[ For warning : 16+, có thể yếu tố bạo lực, SE / dài dòng khó hiểu ]_ ◇ name of OC : Charmaine SmeraldoCharmaine là của hắn ta, mãi mãi là của hắn taHắn ta đã có cho mình một bản thiết kế đẹp nhất, bản thiết kế vĩ đại, một bức tranh độc nhất vô nhị, không một ai mà có được. Loài hoa Smeraldo có một lời nói dối, lời nói dối đó không thể được nói ra. Hắn chăm chút cho bông hoa trắng muốt ấy một cách cẩn thận, những cánh hoa mềm mại, tựa như bông, mịn màng, nhẹ nhàng.Ấy thế mà, nàng lại biến mất. Nàng bỏ trốn đi theo thằng nào? Nàng bỏ hắn đi, sự thật ấy chắc chắn sẽ bị tiết lộ, một ngày nào đó không xa..."Charmaine Smeraldo, nàng giỏi lắm! Tôi sẽ kiếm tìm lại nàng, hoa của tôi đương nhiên chỉ có tôi sở hữu được nó"_Charmaine không phải tên của nàng, và nàng cũng không nhớ rõ lắm cái tên thật sự của mình. Nàng bị bắt bởi hắn ta, sau khi trực tiếp nhìn thấy căn nhà nhỏ trong khu rừng xanh bị đốt cháy, trong ấy còn có ba và mẹ nàng. Charmaine là người may mắn thoát khỏi đám cháy đó, nhờ sự hi sinh của ba mẹ nàng, nhưng lại xui xẻo thay, nàng rơi vào tay chủ nợ, là hắn, chính là hắn. Hắn đã nhốt nàng tại một nơi tối tăm, một nơi không ánh sáng, gọi nàng bằng một cái tên mỹ miều mà gã cho là cái tên ấy đẹp lắm"Charmaine Smeraldo"Nàng không hiểu cái tên ấy là gì, cũng không rõ bản thân nơi này để làm gì nữa. Hắn luôn giam nàng lại, trói nàng lại bằng dây xích, tay nàng hằn lên những vết đỏ từ dây xích đã gỉ đó. Nàng luôn được hắn trân trọng, đặt khuôn mặt bé nhỏ ấy lên đùi gã, âu yếm xoa má nàng, nhìn vào đôi mắt màu hồng lu mờ, to tròn và đầy vẻ mệt mỏi của nàng, điều đó làm hắn thật hạnh phúc. Không quan trọng đôi mắt nàng có gì, chỉ cần được nhìn nó là hắn vui rồi. Hắn ta thấy điều này biến thái, khi thân thể nhỏ bé ấy cứ cọ xát vào thân người gã.Mái tóc màu hồng dài xõa ra, che đi thân người đang được bao bọc bởi một chiếc váy ngủ mỏng dính. Hắn thật tồi tệ, một cô gái như vậy, hắn yêu nàng đến điên cuồng, yên nàng đến mất ăn mất ngủ, ấy thế mà lại để Charmaine đây lạnh lẽo với bộ dạng này. Nhưng giờ đây, nàng y như ý nghĩa của cái tên Charmaine, là quyến rũ, là lấy đi ánh mắt vô hồn của hắn. Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng, thục nữ, thật thà, và rất ngoan ngoãn. Loài hoa Smeraldo mà hắn đang trồng nơi kia, nở rộ, như vẻ đẹp của nàng Charmaine kia. Và rồi, cả cái tên ấy đã được hắn tạo ra, một cách mĩ miều mà nói, đó là tác phẩm nghệ thuật._Đã bao giờ nàng tự hỏi rằng, gã ta là một con ác quỷ, nhưng có vẻ bề ngoài là một thiên thần? Nàng Charmaine nghĩ vậy, hắn chưa bao giờ muốn làm tổn hại nàng. Hắn nâng nàng như nâng trứng, dù có những lúc hắn có hơi biến thái với một cô gái nhỏ tuổi như nàng. Hắn muốn được làm tình với nàng, muốn được nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng nhất của nàng. Đó mới là thứ hắn cần, nhưng nàng có vẻ đẹp thuần khiết, thật sự rất khó để phá bỏ nó chứ? Hắn không dám phá hủy dung nhan tự nhiên kia, một nhan sắc rất khó mà tìm cái thứ hai"Charmaine của ta thật ngoan nhỉ? Nếu được, em có thể làm thỏa lòng ta chứ?""Không...thả tôi ra đi"Nàng mệt mỏi, ngẩn mặt lên nhìn hắn. Nàng thật sự chỉ muốn thoát khỏi nơi cầm tù nàng suốt thời gian qua. Charmaine muốn phản kháng, nhưng nàng quá yếu ớt, thật sự không thể, với hai bàn tay bị trói kia. Hỡi bông hoa Smeraldo kia, hãy nói ra sự thật, hãy giải cứu lấy loài hoa màu hồng đang bị giam kia, đang bị giữ lại bởi hắn..._Tự do rồi, cuối cùng cũng được tự do rồi...Nàng may mắn thoát khỏi hắn, trong một lần hắn bất cẩn mở khóa xích cho nàng. Charmaine chạy thật nhanh, xuyên qua khu rừng, chạy đến tìm đến một nơi nào đó thật cổ kính, thật quen thuộc. Nàng bất chợt được giúp đỡ bởi một nam nhân, một người con trai thật đáng yêu. Charmaine cùng anh trở thành bạn, rồi cùng sống với nhau.Nhưng tất cả đều bị hắn biết hết. Hắn tức giận, lên kế hoạch giành lại cô gái nhỏ của hắn. Charmaine của hắn, là của hắn, không thể là của một ai hết. Hắn giết chết anh ấy, bắt lại nàng quay về nơi hắn ở.Hoa Smeraldo có lỡ nói sự thật ra không? Không, tất nhiên rồi. Nó là loài hoa, một sự thật, nhưng con người phải chôn giấu nó. Sự thật không thể được nói ra. Charmaine đâu thể đơn giản tìm lời cầu cứu như vậy chứ? Hắn sẽ không để vụt mất nàng, không để nàng đi cùng một thằng khốn nào nữa."Smeraldo quyến rũ, nàng là của ta, mãi mãi..."_Xin lỗi, xin lỗi hắn rất nhiều, nhưng nàng đau lắm, đau lắm...Nàng bị tra tấn, với hai bàn tay lại bị xích lại, cổ tay lại hằn lấy mấy vết, sắt cứa vào da thịt làm nàng đau đến mức khóc. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại chồng chất. Bức tranh ấy, bị hắn phá tan mất rồi còn đâu nữa. Bức tranh bông hoa Smeraldo nhẹ nhàng, mềm mại bị hắn bôi lên những vết đỏ, những vết màu đỏ xấu xí đến đáng sợ. Thân thể của một thiếu nữ, bất lực không thể phản kháng, thoi thóp dưới nền đất lạnh lẽo.Mái tóc dài màu hồng ấy che đi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt màu hồng đậm vô hồn, không còn vẻ xinh đẹp như ngày nào nữa. Trên người không có một thứ gì, không một thứ gì trên người. Lạnh lẽo, cái lạnh khiến nàng run lên, Charmaine co người lại để giữ ấm cho chính mình, cũng che đi cái thân lõa lồ ấy. Nàng trông thê thảm lắm, trông mệt mỏi rất nhiều."Nói mau! Charmaine? Em là của ai?""Tôi...tôi là của anh, xin lỗi..."Chát một cái, tiếng tát to đến muốn giáng nàng xuống nhiều tầng địa ngục. Dấu đỏ in trên má em, khiến nàng khóc nhiều hơn. Bông hoa màu trắng ấy héo tàn rồi, không còn tươi tán, không chút sắc màu quyến rũ. Tất cả chỉ còn là lời xin lỗi, đống máu che đi sự thật khó nói ấy.Ranh giới giữa thiên thần và ác quỷ thật mong manh. Hắn là ác quỷ, nàng là thiên thần, khó mà tìm được thiên thần nào xinh đẹp như Charmaine này. Nhưng, tuy mong manh là vậy, nhưng hai thứ đó rất khó mà cạnh nhau. Phải chăng, đó là kết thúc cho tình yêu ép buộc giữa hắn và Charmaine?_Sàn nhà lạnh lẽo. Tiếng cú cứ đứt quãng mà phát. Gió đông thổi bên cửa, rung rinh rung rinh. Trên sàn nhà là thi thể nhỏ bé của thiên thần. Nàng ấy nhắm mắt, khuôn mặt nhè nhẹ thoảng một nỗi buồn. Hương thơm hoa Smeraldo là mãi mãi, nhưng chỉ có nàng là biến mất. Nàng đang ngủ, chỉ đang ngủ thôi. Bên cạnh nàng là hắn, đang vuốt ve lấy khuôn mặt đang say giấc ấy. Hắn mỉm cười, giờ thì cả hoa và nàng là mãi mãi bên hắn rồi, không chạy đi đâu được, cũng không thể biến mất, không phản kháng.Thân thể lõa lồ, trần như nhộng, không một mảnh vải. Thật đúng là tốt cho hắn rồi còn...Charmaine đã chết rồi, thân xác nàng đang ở đây, vậy hồn nàng đang nơi nào?